Chương 116

Hắn Đang Vờ Sợ Hãi

13.629 chữ

13-02-2023

Màng vân tay có thể giúp họ đi qua đa số cửa trong căn cứ nhưng vẫn có vài cánh cửa cứng đầu không chịu mở, quyền hạn của bộ trưởng bộ chiến đấu không cao lắm nên đa số cửa trêm đường đi họ đều không vào được, cửa có ổ khóa Tiêu Tê chỉ cần dùng chút thủ đoạn mặc cho phức tạp thế nào hắn cũng cạy ra được, nhưng trước những thứ cần xác nhận vân tay thì hắn cũng chỉ đành bó tay.

Tiêu Tê sờ soạng cánh cửa không rõ là thứ bao nhiêu đang đóng kín rồi ồ lên một tiếng, hắn cầm lấy bản đồ trong tay Tuân Thiên dùng bút đánh dấu bảy vị trí không thể mở cửa, "Vừa vặn tạo thành một tứ giác."

Để tránh máy quay, họ cố tình đi vòng qua một số ngã tư, còn gặp được hai người có vẻ như đã rời đội, họ đuổi theo và đánh hai đường với tâm lý uy hiếp hơn là gây sự, không chỉ Sứ Thanh Hoa mà ngay cả Tuân Thiên cũng không thể nhớ chính xác cửa nào có khóa bình thường, phòng nào họ đã phá khóa đột nhập vào nhưng không phát hiện được gì.

"Sao lại trùng hợp như vậy?" Tiêu Tê nghĩ ngợi vạch mấy đường không phát hiện ra gì ngoài việc tất cả tạo thành một tứ giác. Trong đầu hắn nhanh chóng dựng mô hình 3D của cả căn cứ, hắn như một vị thần nhìn thẳng vào không gian thực tế ảo, giữa tứ giác chỉ có một cánh cửa là giao điểm của các giao tuyến trùng nhau vừa hay là căn phòng hắn trốn lúc đầu.

Những người lục soát trực tiếp bỏ qua căn phòng đó, chẳng lẽ bởi vì nó cũng được khóa bằng vân tay họ không có quyền tiến vào nên hắn cũng đúng lúc tránh thoát được? Tiêu Tê cũng không có khả năng vừa gặp đã nhớ, hắn có thể đánh dấu vị trí căn phòng cũng vì hắn cố ý nhớ nó nhưng lúc này ổ khóa của căn phòng là dạng gì hắn không thể nào nhớ ra được.

Nhưng nếu thật sự là ổ khóa vân tay vậy có thể người có quyền mở cửa đã ra ngoài quên đóng cửa, hoặc người nọ chưa từng rời khỏi phòng, hắn trốn trong chỗ tối nhìn Tiêu Tê tiến vào, sau đó lại nhìn hắn rời đi.

"Hay là bố trí phong thủy? Chúng ta đã bị nhốt trong trận rồi?" Tuân Thiên ảo tưởng quá đà, mấy căn phòng phân tán trong các góc, còn cả hành lang được chia thành nhiều lối khác nhau, anh ta chỉ có thể nghĩ rằng Đào Bách Khả bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế thích sắp xếp những thứ quan trọng.

Tiêu Tê vì suy nghĩ từng có người nấp trong bóng tối quan sát mình mà cảm thấy rất không khỏe, hắn tiếp tục nhớ lại cách sắp xếp đồ vật trong căn phòng đó nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ toàn là đồ vật linh tinh, lúc đó cấp bách hắn cũng không quan sát cẩn thận lục lọi đồ vật trong đó, rất có thể hắn đã để mất manh mối nào đó.

Nghĩ tới đây Tiêu Tê bỗng thấy bực bội, điều này không phù hợp với tính cách sẵn sàng trốn tránh lúc chết đến nơi của hắn. Tây Tư Diên bén nhạy cảm nhận được tâm trạng thay đổi của Tiêu Tê, anh có chút nghi ngờ nhìn hắn sau đó luồn năm ngón tay vào nắm lấy tay Tiêu Tê.

Cảm giác ấm áp và khô ráo chạm vào lòng bàn tay, Tiêu Tê dùng sức nắm lại rồi lên tiếng cảnh báo những người khác: "Cẩn thận một chút." Hắn ấn vân năm ngón tay của bộ trưởng bộ chuẩn bị chiến đấu lên cánh cửa, giống như những lần trước khóa vân tay sáng lên màu xanh lục, cửa thép công nghiệp dày hơn cả cửa kho bạc trong ngân hàng tự động mở ra, bên trong là một hành lang tối đen không có đèn.

Tây Tư Diên và Tuân Thiên lập tức nhanh nhạy nâng nỏ và súng lên, hai người còn lại cũng nhao nhao học theo ưỡn ngực hóp bụng dán lên tường. Tiêu Tê đứng chắn phía trước những người khác, bóng tối và ánh sáng trong mắt hắn không khác gì nhau, nơi đây không còn cửa ra khác, cuối tầm mắt hắn là một cánh cửa phòng đang mở một nửa, bóng tối mập mờ và ánh sáng rực rỡ giao thoa biến đổi không ngừng.

Có người? Tiêu Tê phất tay về phía sau ra hiệu chờ lệnh, Tuân Thiên hội ý với Sứ Thanh Hoa thống nhất cùng nhau bảo vệ Ngụy Tư Tuyền, Tây Tư Diên đã theo Tiêu Tê bước vào trong cánh cửa thép công nghiệp, lúc này đang híp mắt nhìn vào ánh sáng lúc bật lúc tắt qua khe cửa, mũi tên trên nó có thể phóng ra bất cứ lúc nào.

Không khí như đông lại, chỉ có tiếng thở dốc không thể khống chế của Ngụy Tư Tuyền vang lên quanh quẩn trong lối đi chật hẹp. Tiêu Tê không lựa chọn thong thả tiếp cận mà dốc hết ưu thế tốc độ của mình vọt vào bên trong phòng chỉ trong chớp mắt. Khoảnh khắc cánh cửa mở rộng Tây Tư Diên nghe thấy hai tiếng bíp sau lưng, cánh cửa thép công nghiệp tự động khép lại mà không có bất kỳ mệnh lệnh nào.

Tình huống đột ngột xảy ra này khiến tất cả mọi không kịp phản ứng, Tuân Thiên vô thức muốn tìm vật gì đó để chặn cửa nhưng bốn phía xung quanh trống trải như một căn phòng mới chỉ xây xong phôi thô, dựa vào vị trí và tốc độ của Tây Tư Diên anh hoàn toàn có thể chạy ra trước khi cửa khép lại nhưng anh không thể nào bỏ lại một mình Tiêu Tê ở bên trong.

Bởi vậy chờ khi Tiêu Tê lần nữa bước ra từ cánh cửa mở rộng chỉ nhìn thấy Tây Tư Diên đứng giữa bóng tối lẳng lặng chờ mình trong một góc nhỏ, ánh sáng đèn pin u ám đeo trên tai chỉ chiếu được một vùng nhỏ, lọt vào trong mắt hắn đều là bụi bặm đang bay lơ lửng.

"Thật sự là phòng giám sát, bên trong không có người, hình như vừa mới sơ tán, trên ghế đẩu vẫn còn sót lại chút hơi ấm." Tiêu Tê nói lại những tin tức thu được, hắn ở bên trong cũng nghe được động tĩnh khi nãy, "Cửa đóng rồi à?"

Tây Tư Diên gật đầu, "Ba người Tuân Thiên đều bị chặn ở ngoài." Cửa có độ dày tính bằng centimet ngăn cách bên trong và bên ngoài kín khít, kể từ khi cửa đóng lại Tây Tư Diên chưa từng nghe được âm thanh nào của bên ngoài, Tiêu Tê vẫy tay với anh, nói: "Đi thôi, có người cố ý nhốt chúng ta ở trong này thì còn nói gì được nữa."

Màn hình cực lớn ở bốn phía được sắp xếp ngay ngắn ở chính giữa bức tường, màn hình bị chia thành vô số màn hình nhỏ, rất nhiều màn hình đã mất liên lạc biến thành màn hình đen, đây hẳn là kiệt tác của họ trên đường đi, một số màn hình còn lại vẫn chăm chỉ ghi lại không sót những gì xảy ra bên trong.

Sau khi vào cửa Tây Tư Diên không lập tức chú ý đến màn hình theo dõi, anh cẩn thận nhìn lướt qua mỗi góc trong căn phòng sau đó cùng Tiêu Tê đến gian trà nước và toilet kiểm tra một lần, lúc này mới ngồi xuống ghế xoay trước màn hình lớn.

Nội dung trong camera theo dõi rất nhanh đã khiến họ phải đứng lên lần nữa, Khỉ Ốm nhanh chóng chạy khỏi phạm vi của camera theo dõi, camera chỉ kịp chạy theo gã nửa vòng rồi cũng không theo kịp tốc độ chạy trối chết của Khỉ Ốm. Mười mấy giây sau phía sau Khỉ Ốm xuất hiện thêm hai bóng người, nhanh đến mức chỉ có hư ảnh, như một cơn gió có màu sắc đan xen. Lúc đầu Tây Tư Diên đang quan sát một màn hình khác, khóe mắt nhìn thấy cảnh này chỉ thấy hoa mắt, trong chớp mắt tim đập nhanh chóng vì cảm giác hoảng sợ.

Cục diện vượt quá tầm kiểm soát khiến anh vô thức siết chặt ngón tay.

Tiêu Tê nhanh chóng kéo ghế sang ngồi xuống trước màn hình giám sát, máy tính không cho phép điều khiển nhưng cái này không làm khó được xuất thân từ bộ đội đặc chủng của hắn, ngón tay hắn linh hoạt gõ hiệu lệnh trên màn hình lập trình, những mã code phức tạp được nhập vào liên tục cuối cùng hắn bấm nút enter để máy tính tự động tính toán.

"Anh còn biết cả cái này?" Tây Tư Diên nhớ lại lúc ở trên xe Tiêu Tê quả thực rất thích vọc máy tính, Khỉ Ốm pha trò là hắn lướt diễn đàn xem tin tức chẳng khác gì ông cụ thích đọc báo giấy, nhưng có thể lướt diễn đàn đã lợi hại hơn Khỉ Ốm không biết bao nhiêu lần rồi.

"Không đâu." Tiêu Tê trả lời thành thật, không có ý định giả ngầu như một loạt thao tác hung hăng lúc nãy, "Lúc trước anh từng trao đổi với cái cậu Lưu Chí Huy có tên giống với Lưu Huy kia ấy, cậu ta nói không hiểu gì có thể liên hệ rồi cho anh một chuỗi số hiệu, nói chỉ cần có máy vi tính và nguồn điện không cần internet vẫn có thể kết nối với cậu ta... Mà phòng theo dõi của Đào Bách Khả chẳng lẽ lại không có mạng?"

"Hoàn toàn là dựa lưng sao? Vậy anh cũng rất giỏi." Tây Tư Diên tùy ý khen ngợi, anh nhìn chằm chằm thanh tiến trình tính toán, khi nó đạt tới 100% giao diện đột nhiên tối đen, trên màn hình từ từ xuất hiện một biểu tượng gạch chân.

?

Tiêu Tê nhường bàn phím, Tây Tư Diên lập tức gõ ra một hàng tiếng Anh nói về tình huống bên mình muốn Lưu Chí Huy giúp một tay, đối phương yên lặng khác thường, không có bất cứ đáp lại nào.

Đợi nửa phút sau Tiêu Tê hỏi: "Cậu ta đọc được tiếng Anh không? Sớm biết thì chúng ta đã dùng pinyin rồi..." Tây Tư Diên ở chung với Lưu Chí Huy khá lâu đương nhiên tin tưởng Lưu Chí Huy ngoài chuyện chữa chân thì cái gì cũng làm được, "Không cần lo lắng, nhưng thứ sau lưng Khỉ Ốm khi nãy..."

"Nếu đó là con người khả năng đã tiến hóa lần ba... hoặc bốn? Quá nhanh, mắt của anh cũng chỉ thấy được dư ảnh, tốc độ tiến hóa lần hai của anh không làm được như vậy."

Nghiên cứu của Đào Bách Khả rốt cuộc đã tiến hành đến trình độ nào? Người tiến hóa tốc độ lần ba cho một nhát là cả hắn và Tây Tư Diên đều không còn sức đánh trả.

Màn hình chính đột nhiên chuyển sang màu xanh lam, khi mở lại đã bị can thiệp đến mức không thể không nghe lời. Tiêu Tê để các giao diện khác tiếp tục phát hình ảnh thời gian thực, chọn thời điểm Khỉ Ốm chạy qua phát chậm lại mười lần cuối cùng nhìn thấy hai bóng người mờ ảo như bị tô gạch men trên màn hình.

Tiêu Tê nguy hiểm nheo mắt lại, lúc này Tây Tư Diên nắm bờ vai của hắn, Tiêu Tê ngẩng đầu nhìn thấy cảnh Lưu Huy đẩy Bạch Nga ra trong một màn hình khác sau đó bị một gã đàn ông đấm mạnh vào cánh tay. Từ vẻ mặt đau đớn của Lưu Huy hai người đều có thể thấy được một đòn này đánh lên người có bao nhiêu đau.

Bạch Nga nhân cơ hội nhảy lên từ sau lưng Lưu Huy tung một đấm về phía mặt gã đàn ông kia, cô đỡ Lưu Huy mồ hôi đầy người dậy hai người tập tễnh tiếp tục bước về phía trước chạy trốn. Gã đàn ông bị đấm vào sống mũi đau đến mức mặt mũi nhăn lại, Lưu Huy bị gãy tay còn mũi của gã thì lệch sang một bên, bàn tay vừa ra đòn tấn công khi nãy cũng vì phản lực nên bị rách da chảy máu trông rất đáng sợ, khi nãy trong lòng gã còn chút suy nghĩ đùa giỡn với lũ chuột nhắt này nhưng hiện tại vẻ mặt của gã tỏ rõ ý muốn giết hết tất cả.

"Bọn họ ở đâu?" Tây Tư Diên vừa hỏi Tiêu Tê vừa gửi cho Lưu Chí Huy một đoạn tiếng Anh, mấy giây sau bên ngoài vang lên tiếng lạch cạch, cửa thép công nghiệp lại lần nữa mở ra, bên ngoài vắng vẻ không tiếng động, ba người Tuân Thiên đã rời đi từ lâu. Tiêu Tê dựa vào những hình ảnh đứt quãng trong camera để phân tích, Tây Tư Diên lùi ra đến cửa chờ Tiêu Tê nói ra đáp án. Khỉ Ốm còn đang nhanh chóng di chuyển, thỉnh thoảng có camera thu được một hai khuôn mặt.

Người phía sau tuy chạy nhanh hơn nhưng có vẻ vẫn chưa nắm vững được cách khống chế sức mạnh này, ngay khoảnh khắc sắp sửa bắt được Khỉ Ốm cánh cửa gã lướt qua chợt đóng sầm.

Camera không thu được tiếng động nhưng Tiêu Tê vẫn loáng thoáng nghe được tiếng hai người va trực tiếp húc bay cánh cửa, tên phía trước máu me đầy mặt hôn mê tại chỗ, kẻ phía sau cũng bị va chạm đến ngây người. Khỉ Ốm quay người thấy chuyện ngoài ý muốn này như đã tìm ra cách, gã không dám dừng lại tiếp tục chạy trối chết không quay đầu lại.

Trước đây khi Tiêu Tê vừa mới mất hơn một tháng để làm quen và thăm dò giới hạn sức mạnh của mình. Số lượng thuốc tiến hóa lần hai rất ít, cấp dưới của Đào Bách Khả cũng không có chuyện mỗi người một cốc như uống nước lọc, những kẻ đuổi giết Lưu Huy và Khỉ Ốm rất có thể là tiêm thuốc lần đầu không khống chế được sức lực và tốc độ bỗng nhiên tăng vọt.

Trong hình những gã đàn ông đuổi giết Lưu Huy và Bạch Nga đã biến mất toàn bộ, rất nhanh Khỉ Ốm cũng biến mất ở trong màn hình, mắt Tiêu Tê nhanh chóng đảo qua từng màn hình vẫn đang sáng, bỗng nhiên màn hình thứ tư dưới góc phải thu được một bóng người chạy qua rất nhanh.

Là Thẩm Trạch Đồng, phía sau còn cõng theo Lâm Hổ không ngừng nhìn về phía sau, thiết bị theo dõi ở khu vực đó khá hoàn thiện, Tiêu Tê nhìn bọn họ chạy trốn một đường, qua rất nhiều ngã rẽ cuối cùng cũng thấy được một bóng dáng quen thuộc, Đào Bách Khả.

Tiêu Tê vốn tưởng rằng Đào Bách Khả sẽ dễ dàng tóm được Thẩm Trạch Đồng, nhưng ngoài ý muốn ở chỗ gã là người phụ trách cao nhất nhưng lại vẫn là người tiến hóa tốc độ lần hai, từ đầu đến cuối vẫn duy trì tốc độ và khoảng cách đuổi theo giống hệt Thẩm Trạch Đồng. Nhưng Thẩm Trạch Đồng dù gì cũng đang cõng theo một người, hơn nữa lại không quen thuộc căn cứ, phe Đào Bách Khả cũng không phải một người, dưới hoàn cảnh bất lợi không ai giúp đỡ anh thế nào cũng bị Đào Bách Khả bắt lại.

Một ý niệm loáng thoáng dần thành hình trong đầu Tiêu Tê, hắn gắng sức tóm lấy nó nhưng lại cảm thấy như túm con cá trong tay, lúc nào cũng trơn tuột thoát ra từ những kẽ ngón tay.

"Tuân Thiên đang đến chỗ Thẩm Trạch Đồng." Tiêu Tê nhìn ba người có tốc độ của người bình thường trong màn ảnh cảm động chết đi sống lại, tuy rằng dựa theo hành trình của họ thì sớm muộn gì cũng đụng độ Thẩm Trạch Đồng và Đào Bách Khả, "Chúng ta đi tìm Lưu Huy và anh Khỉ."

Khỉ Ốm giương nanh múa vuốt giả vờ mâu thuẫn nội bộ với Bạch Nga, tuy mạo hiểm nhưng cũng đánh đúng vào nhược điểm nhân tính của Từ Thâm, trong lòng ai cũng có nghi ngờ. Ở Bắc Cảnh Từ Thâm đã quản lý chiến đội Lưu Huy để lại được nửa năm sao có thể cam tâm tình nguyện làm tay sai cho Đào Bách Khả, Khỉ Ốm nói thuốc tiến hóa lần hai có tác dụng phụ từ đầu gã không muốn tin nhưng Khỉ Ốm lại nói có thể chứng minh cho gã thấy khiến Từ Thâm nhẫn nhịn cho gã cơ hội tiếp tục nói chuyện.

Chứng minh như thế nào? Kệ mẹ chứng minh kiểu gì, Khỉ Ốm nói mày dùng thử dị năng thì biết, không tin thì đuổi theo tao đi, sau đó gã vắt chân lên cổ mà chạy mặc cho hai kẻ có dị năng tốc độ ở phía sau đuổi theo như điên.

Người tiến hóa sức mạnh chỉ có một, Lưu Huy và Bạch Nga giả vờ làm người yêu cũng vội vã tham gia vào cuộc cách mạng chứng minh tác dụng phụ này, khổ không thể tả.

Từ Thâm cũng không giận, hời hợt ra mệnh lệnh cho ba tên đàn em, "Đuổi theo, đuổi kịp tức là chúng nó nói dối, bắt được thì giết luôn."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!